Đọc truyện tình yêu hot: Sống để yêu
Đọc truyện tình yêu hot: Sống để yêu, đọc truyện tình yêu để chia sẻ và cảm nhận. đọc truyện tình yêu hot là gồm những câu chuyện tình yêu với nhiều màu sắc trạng thái trong cuộc sống. 
Đọc truyện tình yêu hot: Sống để yêu, đọc truyện tình yêu để chia sẻ và cảm nhận. đọc truyện tình yêu hot là gồm những câu chuyện tình yêu với nhiều màu sắc trạng thái trong cuộc sống.
Cô ngồi thu dọn chồng sách trên bàn. Trời đã quá muộn rồi, thư viện giờ chẳng còn ai ngoài cô và người thủ thư già đang cúi đầu đọc cuốn sách dày. Cô cúi xuống nhìn chiếc đồng hồ đeo tay bằng da cũ kĩ khẽ lầm bẩm.
“Đã 7 giờ tối rồi cơ à? Nhanh thật đấy.”
Cô đem trả cuốn sách vừa đọc xong và mượn thêm mấy cuốn nữa. Bà thủ thư đẩy lại gọng kính màu bạc mỉm cười. Cô hay đến đọc sách trong cái thư viện thành phố cũ kĩ vắng người này. Mọi thứ nơi đây như có một lớp bụi phủ lên, trông nó chậm chạp và già cỗi như thời gian không đi qua nơi này vậy. Cô thích đến nơi này để đọc và kiếm tìm những trang sách đã ố vàng, ngai ngái của mùi giấy cũ. Nơi đây luôn mang lại những khoảng lặng cần cho những giây phút đầy bon chen, ngột ngạt ngoài kia. Bà thủ thư đưa cô những cuốn sách được giữ gìn rất cẩn thận kèm theo một nụ cười trìu mến. Bà rất quý cô gái trẻ này. Bây giờ tìm được một người trẻ tuổi mà lễ phép, lại yêu những cuốn sách đã ngả màu trong cái thành phố xô bồ này thật là khó. Cô gái này gần như chiều nào cũng ghé qua đây, vùi mình trong những con chữ cho đến khi giật mình nhận ra trời đã chuyển về đêm. Từ ngày cô đến đây, ngoài những cuốn sách bà có thêm một người bạn nhỏ nữa. Cuộc sống cũng bớt đi vài phần tẻ nhạt. Hôm nay cũng vậy, luôn vào một giờ cố định, cô mở cửa bước vào và tìm cho mình một cuốn sách về những loài thảo mộc rồi lại lặng lẽ cho đến bây giờ. Cô bé cũng thật kì lạ, đọc tất cả các loại sách từ lịch sử, kinh tế, xã hội cho đến triết học, y học, văn học,... Thư viện này cũng không quá nhỏ vậy mà cô bé ấy cũng đã đọc gần hết nửa số sách ở đây. Chắc cũng vì vậy mà bà lại có thêm nhiều thiện cảm hơn và coi cô như cháu của mình. Bà như sực nhớ điều gì, lấy trong ngăn bàn ra một chiếc bút máy màu đen với những đường sọc màu vàng ánh nhũ rất đẹp được cất trong một chiếc hộp bóng kính đưa cho cô. Cô ngạc nhiên nhìn bà.
- Chiếc bút đẹp quá. Bác tặng cho cháu ạ? Không được đâu.
- Cầm lấy đi. - Bà dúi vào tay cô - Chiếc bút này là vật kỉ niệm, cháu giữ lấy đi. Nó cũng khá lớn tuổi rồi nên không biết có dùng được tốt không nữa.
- Nhưng ...
- Không nhưng nhị gì hết. Cháu mà không nhận là bác giận đấy. Cũng chẳng nhân dịp gì cả. Chỉ là hôm qua, dọn lại nhà, bác thấy lại nó, già rồi cũng không viết lách gì nữa nên tặng lại cho cháu thôi.
Ánh nhìn già nua của bà bỗng sáng lên một cách kì lạ như có một niềm vui nào đó. Cô đành miễn cưỡng nhận món quà đặc biệt này vì cô hiểu có từ chối nữa thì lại làm bà buồn.
- Cháu cảm ơn bác. Cháu sẽ trân trọng món quà này.
- Phải thế chứ.
Bà nở nụ cười rạng rỡ vỗ vỗ vào bàn tay cô. Cô mỉm cười, gật đầu chào bà rồi bước ra ngoài khung trời đầy tiếng xe cộ và ánh đèn sáng rực như ban ngày.
Trời hôm nay khá lạnh dù đang sắp sang hè, cái thời tiết nơi đây thất thường và đỏng đảnh đến phát bực, cô kéo cổ áo cao lên che hơi lạnh ập vào đột ngột. Cô lang thang trên mấy con đường trước khi trở về căn phòng trọ. Các bảng hiệu quảng cáo chen nhau trên vỉa hè chật hẹp, xen giữa là những quán nước nho nhỏ với những chiếc ghế nhựa đủ màu. Vài ba người ngồi lại cùng những câu chuyện thường nhật trong ngày. Cô bước trên những viên gạch nghiêng nghiêng bóng cây đổ xuống rồi thở dài ngao ngán. Tự nhiên có chút buồn thoáng qua, có lẽ tại thứ thời tiết dễ khiến con người ta khó chịu này.
Có tiếng điện thoại vang lên trong túi xách, cô lục tìm trong ngăn túi mãi mới kéo ra được cái điện thoại nokia màu hồng nhạt. Liếc qua số điện thoại là của em gái, cô nhấn nút nghe:
- Alo chị đây.
- Chị à, chị đang làm gì vậy?
- Không gì cả. Chị mới ở thư viện về thôi. Có chuyện gì mà gọi chị vào giờ này vậy?
- Uhm, bố nói... muốn gặp chị. Nên nói em gọi cho chị để...
- Muốn chị trở về? Chị không về. Đừng nhắc đến chuyện này với chị một lần nữa được không? - Giọng cô bỗng lạnh nhạt khi nhắc đến từ "về " khiến bầu không khí bỗng đặc quánh lại.
- Uhm, em hiểu rồi. Cuối tuần này em qua chỗ chị nhé.Lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau.
- Okie.
- Thôi, em xuống nhà đây. Cuối tuần gặp lại chị nhé.
- Ừ.
Cô nén tiếng thở dài, đôi mắt lạnh nhìn dòng người bước qua vai rồi đi nhanh về phòng trọ.
Cuộc sống sinh viên với bao nhiêu lo toan, vất vả, đặc biệt với một người sống tự lập tự lo mọi thứ như cô. Cuộc sống của cô hàng ngày xoay quanh việc đi học, những công việc làm thêm bán thời gian, lúc rảnh rỗi lại ghé qua thư viện thành phố. Mọi thứ cứ lặp đi lặp lại như vậy đã hai năm nay rồi. Cô là người ít nói cũng ít tiếp xúc với người khác nên nhìn bên ngoài cô là người lạnh lùng, kiêu ngạo và khó ưa. Cô cũng không quan tâm đến chuyện người khác nghĩ gì và phán xét gì về mình, còn quá nhiều thứ chiếm hết thời gian rồi. Nói vậy thôi chứ ai quen và biết thì mới thấy cô là con người hoàn toàn khác.
Cô cũng có những người bạn tốt bên mình để thấy bản thân không cô đơn.
Cô buông mình xuống giường, nhắm mắt và day nhẹ hai bên thái dương cho đầu khỏi đau buốt. Còn một bài báo cáo ngày mai phải nộp nữa. Cô mệt mỏi lấy chiếc bánh mì mời mua ra ăn tạm. Vừa ôm chồng sách dày cộp đến ngang mặt, vừa nhồm nhoàm nhai cái bánh mì khô đến trẹo cả răng, cô không ngăn nổi một cái ngáp dài. Thời gian cho việc ngủ nghỉ chỉ gói gọn trong bốn tiếng đồng hồ gần như không đủ đáp ứng cho cái sức khỏe vốn đã kém của cô. Nhiều khi nhìn vào trong gương cô cũng giật mình hốt hoảng về kẻ có đôi mắt thâm quầng và cả tá mụn trên gương mặt ủ rũ, chỉ cần xõa mái tóc dài ngang lưng của cô ra và ngồi thu lu một góc cũng đủ để dọa chết người rồi.
Cô có một công việc vào lúc 10 giờ hàng đêm và kết thúc vào 2 rưỡi sáng. Đó là công việc tại một quán bar lớn thuộc bậc nhất ở phía Tây thành phố H xa hoa này. Nơi đó không tồn tại ranh giới của ngày và đêm, chỉ có những ánh sáng nhập nhoạng và thứ âm thanh giật óc hòa vào mùi nhục dục phả đầy khói và bia rượu chếnh choáng. Đôi khi cô luôn tự hỏi những con người đó thấy gì trong những mảng màu xiêu vẹo ấy? Thành phố này khi đêm về thật tĩnh lặng nhưng ở đâu đó vẫn vang lên tiếng rền rĩ của con chim phượng hoàng cháy trong đêm. Cô luôn gọi những nơi đó là ngọn lửa đốt cháy cuộc đời. Dù có chán ghét nơi ấy nhưng cô vẫn phải mỉm cười khi bước vào và sống hết mình cho đến khi ngọn lửa tắt dần và sẽ lại bùng cháy vào ngày hôm sau.
Cô là sinh viên năm thứ hai của trường Kinh tế, khoa Quản trị kinh doanh, là một sinh viên có thành tích xuất sắc trong khoa nhưng lại không hề nổi bật. Cô luôn giấu mình sau cặp kính cận và bộ dạng của một con mọt sách. Ngoài những lúc đi chơi với bốn cô bạn thân thì chỉ có hai chỗ có thể tìm cô là giảng đường và thư viện. Bốn cô bạn nhiều khi hốt hoảng kéo cô ra khỏi đống sách vở trước khi cái kính dày bằng đáy bát. Hôm qua, cô đã phải thức đến 3 rưỡi sáng để hoàn thành bài báo cáo nên trông sắc mặt thật tệ. Cô uể oải trải mình trên bàn học, đôi mắt thâm đen thiếu ngủ trĩu nặng. Cô ngáp dài một cái rồi nhắm mắt tìm giấc ngủ ngắn trước khi giờ học bắt đầu.
Có người đập vai, lay cô tỉnh dậy kèm tiếng nói thì thầm:
- Dậy ngay mày. Thầy vào lớp rồi.
Cô giật mình tỉnh hẳn. Đôi mắt ngó thấy thầy giáo đang đẩy cọng kính, hắng giọng điểm danh. Người vừa lay cô là Thủy, một trong những người bạn thân của cô ở lớp. Cô khẽ nói:
- Cảm ơn mày.
- Không có gì. Nhìn mày tệ quá, sắp giống panda rồi đó.
- Ừ. Tối qua tao thức hơi khuya. Thôi tập trung nghe đi, ông nhìn về phía này nãy giờ rồi.
Thủy khẽ mỉm cười với cô, ánh mắt lại lén nhìn sắc mặt thầy giáo. Thủy cúi xuống giả vờ ghi chép khi nhìn thấy ánh mắt không hài lòng từ người nghiêm khắc nhất trong lớp. Còn cô thì che miệng nuốt cái ngáp dài vào trong.
Giờ nghỉ trưa, cả đám con gái cười rộn lên ở căn tin. Cô và đám bạn đang nhí nhách cắn hướng dương và chém gió trà đá. Chủ đề hôm nay khá sôi nổi khiến các cô nương “háo sắc” phải sáng bừng đôi mắt nai, chủ đề về các hot boy trong trường. Cô cũng chẳng quan tâm lắm đến mấy người ấy. Họ đâu thể mài ra mà ăn được, cũng chỉ là con người làm gì mà ghê gớm đến thế. Cô nghĩ vậy nhưng cũng không tiện nói chỉ đôi khi nở một nụ cười tỏ vẻ đồng ý. Nghĩ lại thì với mấy cô nàng “háo sắc” này có ăn được hay không không quan trọng, chỉ là họ có đẹp trai đủ để cho mấy cô rạo rực hay không thôi.
Bốn cô bạn thân của cô mỗi người một tính cách, thâm chí trái ngược nhau đến nỗi chẳng hiểu sao họ lại có thể thoải mãi cười đùa thay vì ném cả cái tông vào mặt nhau. Vân Anh - người gần như là cầm đầu cả nhóm cũng là lớp trưởng với cái đầu lạnh luôn có đủ bình tĩnh xử lý mọi việc ổn thỏa kể cả trời có sập xuống cũng không sợ. Đó là người luôn có những suy nghĩ khó hiểu và kì quặc nhất trong cả bọn. Người thứ hai là Thúy, được gọi với cái tên rất hợp với ánh nhìn phớt lờ đời – Tiểu Băng Băng. Cô nàng là đai đen nhất đẳng Karatedo, con gái thứ hai của võ sư một võ đường khá mạnh trong khu vực nên bọn con trai luôn nuốt nước bọt mỗi khi cô trừng mắt. Nghe nói hồi còn học cấp 2 cô từng cầm đầu một bang trong thành phố nhưng vì một lí do nào đó mà cô rửa tay gác kiếm rút khỏi giang hồ. Trái ngược hoàn toàn với Thúy là Linh. Nếu Thúy là một tảng đá lạnh băng thì chắc chắn Linh là một miếng phomai dễ tan chảy. Linh là con gái duy nhất của nữ tác giả truyện trinh thám độc thân nổi tiếng trong nước. Mẹ cô luôn có những chuyến bay sang nước ngoài nên người bạn học từ hồi nhỏ là Thủy thành người chăm sóc Linh từ năm cấp hai đến giờ. Vì vậy, họ luôn dính với nhau như hình bóng, thân thiết hơn cả chị em trong nhà. Đôi khi, Thủy giống một người bảo mẫu hơn là một người bạn cũng lớp. Bố mẹ Thủy là bạn của mẹ Linh nên cô được gửi lên trên thành phố học và ở nhờ nhà Linh thay vì học tại trường huyện.
Quay lại với câu chuyện đang dang dở của bốn cô nàng quanh các chàng hot boy chẳng có điểm dừng. Câu chuyện đến hồi cao trào khi nhân vật được nói đến là chàng trai được hâm mộ nhất khóa, có khi còn là cả trường cũng nên. Đó là Hoàng Tuấn Khang con trai duy nhất của chủ tịch tập đoàn Hưng Thịnh nổi tiếng. Việc cậu ta vừa giàu có, lại đẹp trai, luôn đứng đầu trong các lĩnh vực từ học tập đến thể thao vô hình chung khiến cậu thành tâm điệm của các cô gái. Mặc dù vậy, cậu ta lại vô cùng hòa đồng với mọi cười với nụ cười tươi đến tỏa nẳng. Linh ngậm ống hút vừa ngước đôi mắt đen to tròn vừa hỏi:
- Không hiểu cậu ta ăn cái gì mà vừa đẹp trai lại vừa học giỏi như vậy nhỉ?
- Thì ăn cơm mẹ cậu ta nấu. Hỏi ngu thế? – Thúy hất tay trả lời.
- Chưa chắc. Nhà cậu ta giàu vậy thì mẹ cậu ta chưa chắc đã phải đụng tay vào. Phải nói là cơm do đầu bếp nhà cậu ta nấu có thể khiến cậu ta thông minh được như vậy. – Thủy phản biện lại.
- Nói linh tinh. Người ta thông minh là do bẩm sinh, do gen. Gen hiểu chưa mấy cô nàng không hiểu biết? – Vân Anh lắc đầu ngán ngẩm.
- Mày nói ai không hiểu biết? – Cả ba người đồng loạt quắc mắt nhìn Vân Anh trong khi cô đang xua tay cười trừ.
Bốn con người, bốn cái loa phóng thanh cũng đủ để vỡ hơn một cái chợ. Chỉ vì một tên chả quen biết mà cả bọn giờ quay ra tranh cãi những thứ giời ơi đất hỡi như vậy. Họ có thực sự là sinh viên năm hai và đang ở tuổi trưởng thành không vậy? Không khác gì bọn con nít ngoài kia. Cô méo mặt cố nặn ra nụ cười đứng dậy kéo mấy cô nàng xuống ghế, nhỏ nhẹ nói:
- Bọn mày không có chuyện gì khác nói hơn là mấy cậu chàng đó à? Muốn bị tống cổ hết ra ngoài vì tội gây rối trật tự nơi công cộng không đấy.
- Không. - Cả bồn người cùng đồng thanh quay về phía cô.
Cô khúc khích cười khiến cả bọn cùng ngẩn ra một lúc rồi cũng cười vang. Thủy dứt cơn cười, nhìn cô thật chăm chú, nói:
- Nói vậy chứ chẳng phải ở đây chúng ta cũng có một con người xuất sắc sao?
- Đúng vậy. Nếu so ra thì con Trâm nhà mình và cậu ta khá đẹp đôi đó chứ?
- Đừng nói linh tinh. - Cô nhìn cả bọn và làm vẻ mặt giận dữ. Đừng lôi cô vào chuyện lộn xộn này. - Đẹp chỗ nào chứ?
- He he. Nếu để chúng tao giúp mày, đảm bảo sẽ là một cô công chúa xinh đẹp nghiêng thùng đổ nước chứ không kém. Đến lúc ấy sợ gì chuyện đẹp đôi hay không chứ. Hắn ta chắc chắn sẽ đổ như chuối.
Bốn con mắt đổ dồn về phía cô với thứ ánh sáng kì dị như mắt thú dữ trong đêm, sáng quắc đến rợn người. Cô lùi sâu vào ghế, mặt méo xệch đi, mồ hôi cũng vô tình ướt đẫm khoảng áo. Cảm giác lúc này chỉ có một từ sợ hãi để diễn tả. Cô như con mồi bị kìm chặt giữa bốn mãnh thú vậy, nói hơi quá nhưng đó lại là thứ cô đang liên tưởng trong đầu. Bốn cô nàng nhếch mép cười ranh mãnh.
- Không đáng sợ đến như vậy đâu mà. - Vân Anh nói.
- Đúng đúng. Chỉ một chút thôi mà và con vịt sẽ lột xác. He he. - Đến cả Linh bình thường mít ướt cũng cười đầy gian tà.
- Đáng sợ quá. Tha cho tao. - Cô nàng của chúng ta kêu lên một tiếng, hoảng hốt che mặt lại.
Cảnh tượng này không khác gì thôn nữ lương thiện đang bị bọn cường đạo trói chặt trong vòng vây. Đúng lúc ấy thì chuông reo. Cô đứng bật dậy, như kẻ chết đuối vớ được phao cứu trợ, cười tươi nói.
- Vào lớp rồi. Bọn mày không nhanh lên sẽ bị thầy phạt đó.
Rồi cô ù té chạy như ma đuổi.
Thật là hú hồn. Cô vuốt mồ hôi trên trán. Những cô nàng đó đôi khi thật là nguy hiểm. Cô bước nhanh trên dãy hành lang dài dẫn đến giảng đường tiếp theo. Cô nghĩ tới lời của mấy đứa bạn mà khẽ rung mình. Sống hai mươi năm rồi, thứ cô sợ nhất vẫn là tình yêu nam nữ. Tốt nhất đừng để cô dính vào những rắc rối đó. Không thì…

Cô kéo rèm cửa sổ cho ánh nắng tràn ngập phòng đẩy cái mùi tăm tối ra khỏi căn phòng nhỏ thiếu hơi người này. Thời gian cô ở nhà chỉ dành cho việc nghỉ ngơi khi chạy qua chạy lại giữa công việc và trường lớp. Hôm nay là ngày hiếm hoi cô ở nhà vì có em gái đến chơi. Căn phòng nhỏ này cũng không có nhiều đồ đạc chỉ có cái tủ quần áo, cái giường nhỏ, và mấy đồ dùng cá nhân. Đây là dạng phòng trọ khép kín nên không gian riêng tư rất hợp với một người như cô. Đơn giản, rẻ và khá thoáng mát. Cô lau cái bàn nhỏ đặt trước cửa sổ, sắp lại chồng sách. Cái lọ hoa lâu rồi bỏ không cũng được cô cắm thêm mấy bông cẩm chưởng đỏ, hồng nhạt. Ngước nhìn đồng hồ cũng đã 9 giờ, muộn vậy rồi mà em cô còn chưa đến, không biết có chuyện gì không. Cô bỗng thấy lo lắng và nhấc điện thoại. Đúng lúc ấy thì có tiếng chuông reo:
- Alo, Em đang ở đâu vậy?
- Em xin lỗi vì giờ mới gọi cho chị. Có chút việc nên em đến hơi trễ. Chị đợi em 5 phút nữa nhé, em đang trên đường đến.
- Ừ, em đi cẩn thận nhé.
- Vâng.
Cô thở phào cất nỗi lo vào trong lòng. Trong lúc chờ đợi lại tiện tay mở một bản nhạc nhẹ cho căn phòng bớt trống trải.
Lúc sau có tiếng xe máy dừng lại trước cửa phòng cô. Người đến là một cô gái dáng người nhỏ nhắn, dễ thương với mái tóc xoăn bồng nhẹ thả ngang vai màu nâu đỏ. Cô bé có khuôn mặt bầu bĩnh ửng lên chút hồng của nắng. Cô gái độ tuổi 18 tuổi đang cười rạng rỡ với cô, đôi mắt ánh lên nét vui sướng. Cô gái nhanh nhẹn dựng xe rồi lấy một chiếc túi bên cạnh xe ra. Tiếng cười nói cũng khiến ánh nắng kia rạng rỡ thêm nhiều. Cô cũng mỉm cười đáp lại. Cô tính nói với em mình điều gì đó thì sắc mặt bỗng đanh lại khi phát hiện một người nữa xuất hiện. Cô đứng sững trước cửa khi chiếc xe máy thứ hai chầm chậm tiến vào sân. Đó là một người con trai với dáng người cao mảnh và chiếc áo sơ mi màu trắng. Anh mang dáng dấp một doanh nhân thành đạt với cái nhìn nhẹ như có như không. Những đường nét nam tính trên gương mặt tạo nên một sức hút với các cô gái. Tuy vậy, nụ cười gượng gạo trên môi lại khiến sắc diện sầu muộn đi đôi phần. Anh nhìn cô với ánh mắt tràn đầy cảm xúc khó nói. Từ lúc đến anh vẫn chỉ nhìn chằm chằm vào người con gái mặc chiếc váy hồng mỏng đứng trước cửa mà không hề bước quá nửa bước chân. Cô lạnh nhạt quay sang nói với người em gái đang dợm bược đến cùng túi hoa quả trên tay:
- Tại sao anh ta lại đến đây? Chị không nhớ là có mời thêm ai ngoài em.
- Trâm, hãy nghe anh nói.
- Đó không phải cái tên để anh có thể tùy tiện gọi ra. Tôi còn nhớ đã nói là không bao giờ muốn gặp anh nữa thì phải. Nơi đây không tiếp đón anh. Xin lỗi, tôi không tiễn.
- Chị, anh ấy đã đến tận đây rồi.
- Trịnh Thu Phương, chị có cần phải nói lại với em không? Hôm nay, chị chỉ mời em đến chơi thôi còn những người khác chị không tiếp. Nếu em còn muốn gặp chị vào lần sau thì hãy làm như lời chị nói.
- Em..
Cô không nói thêm điều gì nữa mà lạnh lùng quay vào phòng. Cánh cửa cũng tiện thế mà đóng lại sau lưng. Thu Phương bối rối thực sự. Cô không nghĩ chị mình lại phản ứng một cách mạnh mẽ như vậy. Mọi chuyện cũng đã qua lâu rồi, cô cứ nghĩ chị cũng nguôi ngoai nỗi đau và tha thứ cho anh. Cô bé hết nhìn cánh cửa gỗ sơn xanh rồi lại nhìn sang chàng trai đang đứng ngây người nãy giờ trước khoảng sân khu trọ. Hôm nay, khi biết cô đến thăm chị anh đã bỏ cả công việc để đi cùng. Mọi lần, anh đều lắc đầu khi cô đề nghị một cuộc gặp vì anh biết cô chẳng bao giờ tha thứ cho những gì đã xảy ra. Cô đã cố gắng thuyết phục anh hãy thử một lần nói chuyện với chị, biết đâu mọi thứ sẽ tốt hơn. Nhưng giờ thì mọi việc đang thực sự tồi tệ. Trong khi cô chưa biết làm gì thì anh đã đi tới gần cửa, với giọng nói trầm khàn của mình, anh nói như tiếng tim nghẹn:
- Hãy nghe anh nói một lần thôi được không? Đừng lạnh lùng với anh như vậy.
- Giữa chúng ta chẳng có gì để nói cả. Đừng làm phiền tôi.
- Trâm, tha lỗi cho anh được không?
- Hình như anh xin lỗi nhầm người rồi.
- Anh biết là em không còn muốn nghe anh nói nữa nhưng hay nghe anh một lần được không? Hãy trở về đi, đừng sống như thế này nữa.
- Tôi sống thế nào không cần anh quan tâm. Nếu đã biết rằng lời nói của mình khiến người khác khó chịu thì đừng nói nữa. Như vậy tôi sẽ cảm kích anh lắm.
Cô lành lạnh buông từng tiếng một như từng vết dao khiến anh đau nhói đến chẳng còn thấy những xúc cảm nào khác. Hai năm trôi qua, cuối cùng anh vẫn chẳng thể được tha thứ. Là vì tội lỗi của anh quá nặng hay cô mãi mãi chẳng thể tha thứ được cho anh. Anh run lên.
Cô bỗng khoác chiếc áo khoác lửng màu trắng sữa lên, mở cửa khiến anh giật mình lùi lại mấy bước. Cánh cửa lại một lần nữa đóng sầm lại. Anh như có ý muốn đến gần nhưng cái nhìn lạnh băng của cô khiến anh ngừng lại ý định ấy. Anh cứ đứng ngây nhìn người con gái ấy sải những bước mạnh mẽ qua mình. Cô dừng lại trước Thu Phương. Đôi mắt cô có chút dịu lại:
- Xin lỗi em. Hôm nay, chị không mời em ở lại chơi được. Chị đi có việc, gặp lại em sau.
- Em xin lỗi chị. Cô gái lí nhí vẻ biết lỗi thực sự. - Cô không nghĩ điều cô làm lại khiến chị mình tức giận đến vậy.
- Không sao. Chị không giận em đâu.
Cô mỉm cười thật nhẹ rồi bước ra khỏi khu trọ, biến mất sau bức tường cao của con ngõ nhỏ. Cô đi nhanh như chạy trốn điều cô không bao giờ muốn gặp lại. Những ánh nắng buổi sáng không chói lóa nhưng cũng khiến mắt cô nhòe đi thật lạ. Cô theo phản xạ lấy tay che ánh mặt trời trên cao, giấu gương mặt u buồn trong bóng nắng. Cô rẽ vào một con ngõ nhỏ, lỗi đi tắt nhanh nhất đến thư viện cũ kĩ thân quen.
Thu Phương đứng nhìn theo bóng người chị gái khuất dần nơi con ngõ nhỏ mà nén tiếng thở dài. Cô hiểu được phần nào cảm giác của chị mình lúc này. Nếu ở vào địa vị của chị mình và trải qua những gì trong quá khứ, chắc chắn cô cũng không thể làm tốt hơn chị được. Cô kéo tay người con trai đó lại khi anh có ý đuổi theo. Cô lắc đầu:
- Không ích gì đâu anh. Anh hiểu tính chị ấy mà. Để lần sau đi.
Chàng trai miễn cưỡng đứng lại. Đôi mắt anh tràn đầy niềm đau luôn được cất giấu ở nơi sâu thẳm nhất. Anh quay lại nhìn căn phòng trọ nhỏ tồi tàn, buông một câu cảm thán:
- Sao cô ấy có thể sổng ở một nơi như thế này? Cô ấy tại sao cứ mãi cố chấp như vậy?
Cô tìm đến thư viện khi chỉ còn mấy người ngồi lại rải rác trên những chiếc bàn gỗ trải dài trong căn phòng tĩnh lặng. Bà thủ thư già mỉm cười đẩy gọng kính lên khi nhìn thấy cô. Cô mỉm cười đáp lại. Cô lấy cho mình một cuốn sách rồi chọn một chỗ vắng người cạnh cửa sổ. Cô cần tĩnh tâm lại sau những gì vừa xảy ra.
Thời gian cứ chầm chậm trôi qua. Một ngày đáng lẽ vui với cô giờ lại đang trôi đi một cách nhàm chán sau những trang sách dài đầy con chữ. Không nén được một tiếng thở dài, cô nhìn ra khoảng trời nhỏ nơi cửa sổ cao phản chiếu những tia nắng của buổi trưa gay gắt. Sau mấy tin nhắn hỏi thăm cô em gái, cô tắt điện thoại rồi cất vào chiếc túi xách nhỏ. Thường ngày, những cuốn sách là liều thuốc hữu hiệu đưa cô thoát khỏi sự bức bối hay áp lực nhưng hôm nay thì chúng không tác dụng. Dù đã đọc hết cả chồng sách thì hình ảnh người con trai ấy vẫn chẳng chịu biến mất khỏi tâm trí. Lâu rồi cô không gặp anh. Đến khi gặp lại thì một chút dễ chịu cũng không có. Cô cuối cùng cũng chịu thua trong việc gạt bỏ cảm giác khó chịu bằng sự yên tĩnh nơi thư viện này. Cô đứng dậy trả sách khi trời đã quá trưa.
Người thủ thư nhìn cô chăm chú ngập ngừng một lúc bà mới lên tiếng khi đưa cuốn sách có bìa màu vàng đã cũ.
- Hôm nay cháu có chuyện gì à?
- Dạ, không ạ. – Cô bị câu hỏi của người thủ thư làm giật mình dứt khỏi đống suy nghĩ bừa bộn.
- Ừ. Không có chuyện gì là tốt rồi. Thấy cháu không tập trung được như mọi ngày, luôn nhìn ra cửa nên bác nghĩ cháu có chuyện gì đó. Không sao là tốt rồi.
- Cảm ơn bác. Cháu về ạ. – Cô mỉm cười.
- Ừ… Mà thật không sao chứ? – Bà vẫn lo lắng hỏi lại lần nữa.
- Không sao ạ. Hì.
- Ừ.
Bà nhìn theo bóng cô gái trẻ khuất sau cánh cửa cao nặng trịch mà trút một tiếng thở dài.
Con đường này lúc nào cũng vậy, luôn đầy ắp sự ồn ã và bon chen, dù có ai vấp ngã chắc cũng chỉ khiến nó ngưng lại đôi giây rồi lại nhanh chóng chảy tiếp dòng chảy ào ạt kia. Cô cười nhạt, đưa tay vén lại sợi tóc đang vướng trên mắt. Cô để mặc ánh mặt trời thỏa sức chiếu rọi bỏng rát. Cô thả mình vào những cơn gió thoảng qua hiếm hoi, ngước mắt đắm chìm vào màu xanh của những tán xà cừ già cỗi. Nếu như có thể, cô muốn tan vào ánh nắng kia, để quên đi những thứ không muốn nhớ. Cô nhắn tin xin lỗi cô em gái. Dù sao việc cô bỏ đi cũng là không đúng. Nó cũng đã chịu nhiều thiệt thòi rồi. Đang mải nghĩ vẩn vơ nên cô cũng không để ý rằng mình đã đi sang một con phố khác thay vì đi về nhà như đã định.
Cho đến khi ... có một sự va chạm ...không hề nhẹ.
Cô va phải một người đau điếng, theo quán tính cô ngã xuống đất nghe rõ cái “phịch”. Cô khẽ rên lên một tiếng, đôi chân mày cau lại. lòng đang sắp quên được điều không vui thì lại gặp chuyện. Mấy cuốn sách vừa mới mượn bị rơi ra ngoài. Cô cũng không muốn nóng giận, thêm chuyện rắc rối vào lúc này, chỉ nhặt lại số sách vừa rơi rồi đứng dậy cúi đầu xin lỗi. Một tiếng nói lo lắng đáp lại:
- Bạn không sao chứ? - Tiếng của một người con trai cúi xuống ân cần hỏi khi chìa tay ra đỡ cô.
- À, mình không sao. Xin lỗi đã va phải bạn. - Cô vẫn không ngước lên chỉ cúi đầu xin lỗi lần nữa.
- Không sao đâu. Dù sao bạn mới là người ngã chứ không phải mình. Bạn chắc chắn là bạn ổn chứ?
- Ừ, mình không sao mà.
- Vậy thì tốt quá.
Cô bỗng tò mò ngước nhìn chàng trai trước mặt. Đó là một anh chàng đẹp trai tầm tuổi cô. Không, phải nói là rất, rất đẹp trai với những đường nét như được tạc một cách rất tỉ mỉ. Đôi chân mày rậm cương nghị, đôi mắt đen và sáng lấp lánh, sống mũi khá cao và đôi môi gợi cảm. Vẻ đẹp của cậu ta khiến cô sững lại giây lát. Cô thấy cậu ta rất quen nhưng tuyệt nhiên lại không nghĩ ra được là đã gặp ở đâu. Cậu mỉm cười với cô thật tươi gương mặt vẫn đầy vẻ hối lỗi về sự bất cẩn của mình. Cậu ta càng chói lóa hơn khi cười, dám chắc với nụ cười này sẽ khiến khối cô nàng la hét, có khi là ngất ngay tại chỗ. Có vẻ như cậu ta vẫn chưa hết lo lắng, thấy vẻ mặt sững lại của cô thì vội hỏi:
- Cậu chắc là không sao chứ?
- Không sao thật mà. Chỉ là một cú va nhẹ chứ có phải đâm xe đâu.
- Thì vẫn có những trường hợp đặc biệt mà. – Cậu ta trả lời với vẻ khẳng định nhất có thể. Cứ như thể chỉ một cú va chạm cũng sẽ khiến người ta đổ máu hay vỡ bung cái nhọt ở mông vậy. – Nhưng tớ nghĩ là cậu không có thứ gì đó dễ vỡ ở chỗ nào đó.
“Ôi trời.” Cô nén mình không phá lên cười mà chỉ mỉm cười lại thật nhẹ. Cậu ta là một kẻ ngốc hay đang cố tình khiến mình ngốc vậy? Nhìn gương mặt sáng sủa đầy vẻ thông minh kia thì chuyện cậu ta là kẻ ngốc chắc chắn không phải rồi.
- Dĩ nhiên rồi. – Cô nhún vai nói. – Giờ thì cậu an tâm để tớ đi được chưa?
- À. Ừ. Xin lỗi cậu. Mình vô duyên quá.
Cậu ta xoa mái đầu với những sợi tóc đen mượt nhỏ nhưng những sợi tơ, cười trừ.
- Chào cậu. Chúc một chiều vui vẻ.
Cậu ta như sực nhớ ra điều gì liền làm vẻ mặt nghiêm túc rồi đeo lại chiếc ba lô màu đen trắng của mình lên vai. Trước khi bỏ đi cậu ta còn vẫy tay chào tạm biệt cô không quên kèm theo một nụ cười tỏa nắng. Cô phì cười vì điều ấy. Hôm nay cũng không phải toàn chuyện tệ, cô bất chợt cũng quên đi cảm giác buồn bực ở trong lòng.
Chàng trai trẻ ngoái lại nhìn theo bóng lưng cô gái với chiếc áo khoác trắng sữa. Dù đã vội vàng đeo chiếc kính dày lên thì cô ấy cũng không che đi được nét đẹp trong đôi mắt ấy. Một cô gái xinh đẹp với mái tóc dài được tết gọn. Ánh nắng nhẹ làm làn da cô sáng lên mềm mại. Cậu không phủ nhận rằng mình chẳng thể rời mắt khỏi người con gái ấy. Và cậu cũng xử sự chẳng giống mình mọi ngày. Cậu đứng lặng nhìn theo rồi gãi gãi đầu cố nhớ lại một điều gì đó trong tiềm thức. Nhìn cô gái đó rất quen nhưng cậu lại chẳng thể nhớ ra đã gặp ở đâu. Cậu lắc đầu chịu thua với cái trí nhớ kém cỏi của mình đánh quay đầu bước đi với cái hi vọng rằng sẽ được gặp người con gái đặc biệt đó dù chỉ một lần.
- Cô ấy dễ thương thật. Mình đã gặp cô ấy ở đâu rồi nhỉ?

Một ngày đầu tuần không mấy sức lực là điều cô đang thấy trong chiếc gương nhỏ trên tường. Đôi mắt thâm quầng như vết bầm lâu tan sau cú đấm nặng đô, mặt thì đã thêm mấy cái mụn mỉm cười chào ngày mới. Cô thở dài thườn thượt. Nhan sắc của cô gái 20 tuổi đang bị tàn phá nặng nề sau những đêm dài thiếu ngủ. “Chưa có nếp nhăn là hạnh phúc rồi.” Cô tự an ủi mình như vậy sau khi trang điểm nhẹ để che đi chút thâm trên đôi mắt. Mặc lên mình chiếc áo sơ mi đơn giản và chiếc quần bò, đeo cặp kính cận lên, cô thực sự giống một con mọt sách chính hiệu. Tự tặng cho mình một nụ cười cô bắt đầu tuần mới.
“Có cơn gió nào lướt nhẹ qua vai em mơn trớn suối tóc dịu hiền. Có đôi chân nào vui trên con đường rực nắng. Có ánh mắt ai theo mãi trên con đường dài.”
Cô giật mình khi nghe giọng nói sau lưng mình. Cô đôi khi vẫn rất ghét con người này vì sự thơ thẩn gần như quá khích của người ấy, rất may là điều ấy chưa thấm vào máu không thì cô đã không thể chơi với cô nàng được. Cô quay lại nhăn mặt nói:
- Linh tiểu thư, tiểu thư không định chào tôi bằng sự mùi mẫn đó đấy chứ? May là tao chưa ăn sáng không thì thật phí phạm.
- Mày thôi việc dị ứng với văn thơ của tao đi. Văn thơ luôn khiến con người ta trải lòng và vui tươi hơn rất nhiều. Nó giúp khai sáng những con người tối ngày chỉ biết đến số má như mày đó.
- Tao không phải dị ứng, tao cũng rất thích đọc sách nhưng nó chỉ nên dùng đúng lúc đúng chỗ thôi. Ngày nào cũng bị những nứ sến đặc của mày hành hạ lỗ tai cũng khiến tao sợ chết khiếp rồi.
- Này, đừng khó tính vậy chứ, mày làm tao tủi thân đấy. Ôi, trái tim nhỏ bé của tao đang rỉ máu, nó đang bị tổn thương và thật sự cần một băng keo an ủi. – Linh liền nhăn mặt đau khổ ngước nhìn bầu trời qua tán lá cây. Lúc này cả hai đứa đang trên đường bước đến giảng đường.
- Rất tiếc tao không có băng keo nhưng nó sẽ tứa máu nếu mày còn đứng đây và vào sau thầy đó.
Cô nói rồi đi vào giảng đường trong khi Linh tiểu thư còn đang xị mặt ra kiểu bánh đa ngâm nước. Linh giữ nguyên bộ mặt nhão nước của mình trong khi miệng vẫn không hề ngừng than thở Cô dở khóc dở cười mỗi lúc như vậy. Đúng lúc ấy Thủy từ đâu nhảy vào, với độ hóng và bản tính cứu người của mình, đã lôi được Linh xuống ghế và ngừng việc đeo bám cô với bài ca bất hủ. Cô đôi khi không hiểu rốt cuộc là Linh và Thủy là bạn học hay chị em. Nhìn cái cảnh Linh vui vẻ nhận cây kẹo mút socola mà Thủy vừa lấy từ trong cặp ra thì không khác gì trẻ con nìn khóc khi nhìn thấy quà. Cô cười khi cái bàn lại chật thêm với hai nhân vật mới xuất hiện là Vân Anh và Phương Thúy. Chẳng mấy chốc mà góc phòng đã rộn ràng như cái chợ nhỏ cho đến khi bóng thầy giáo xuất hiện ở cửa giảng đường. Cả bọn ngay lập tức dừng câu chuyện và tập trung vào giờ học. Ông thầy này nổi tiếng là hắc nên chả đứa nào dám ho he nửa tiếng.
Cuối cùng cũng đến giờ nghỉ giữa giờ, cả bọn vuốt mồ hồi như vừa trải qua thời gian cực hình kinh khủng nhất vậy. Năm đứa chọn cho mình một chỗ ở căn tin lúc nào cũng đông người. Sau khi đã ổn định chỗ ngồi, Vân Anh làm vẻ mặt bí hiểm nhìn cả bọn rồi làm dấu im lặng. Cô cúi sát mặt xuống bàn, giọng thì thầm.
- Biết tao vừa mới có được thứ gì không?
- Thứ gì? - Cả bọn cùng hùa theo, vẻ mặt cũng nghiêm túc, tò mò hẳn.
- Rất khó khăn để tìm ra được thứ này, tao đã phải nhờ rất nhiều mối đó. Công sức bỏ ra quả không ít. – Vân Anh đẩy gọng kính, liếc nhìn cả bọn một lượt.
- Lằng nhằng, lâu la quá. Tính câu giờ hay câu sự tò mò đây. - Thúy bắt đầu nóng nảy dần.
- Đừng nóng mà phải bỏng giờ. Cứ bình tĩnh. Tiết lộ ngay đây mà.
Vân Anh cười “hè hè” khi từ từ lôi trong túi xách ra một túi giấy màu trắng được giữ rất cẩn thận. Như kiểu ăn cắp sợ phát hiện thân phận, cô len lút nhìn xung quanh trước khi mở túi ra, làm cả bọn cũng hồi hộp mà vô tình liếc sang bên cạnh. Đó chính xác là những bức ảnh mang lại những tiếng rú của mấy cô nàng “háo sắc” và cái nhìn sửng sốt của Trâm. Chỉ vì đó là chàng trai hot nhất khoa. Vì đó cũng chính là chàng trai Trâm đã va phải vào ngày hôm trước. Tiếng hét càng ngày càng lớn khi những bức ảnh tiếp theo được lộ ra. Thủy, Linh, Thúy với đôi mắt sáng lên, tay run run cầm những tấm ảnh chất lượng mà long lanh nhìn Vân Anh đang vênh mặt lên tự hào.
- Mày kiếm đâu mấy thứ hay vậy trời. Nói đi giá bao nhiêu? Tao xin cuốn phim âm bản. - Thúy hùng hổ.
- “Nắng vàng chạy theo đôi mắt anh long lanh như pha lê tan vỡ trái tim em bé bỏng. Chúa đã tạo ra anh sao ngài không trao anh luôn vào đôi tay em. Em hứa sẽ nâng niu anh như gìn giữ báu vật quốc gia.” Chúa ơi, tớ nghĩ tớ đang yêu. - Linh thì ánh mắt càng ngày càng long lanh hơn, trông như cô đang nhìn thấy chúa thật vậy.
- Dẹp. Đẹp trai chỉ để ngắm thôi. Đó là thứ nên treo lên tường, hàng ngày soi vào để thấy bờ tường nhà mình thật rực rỡ. - Thủy đập mấy tấm ảnh vào tay vẻ hiểu biết nói.
Trâm không lạ lẫm gì với những chuyện này. Với bất cứ chàng trai có “nhan sắc” mà được các cô nương này để ý đến thì bắt đầu sẽ là tìm hiểu thông tin, được đem ra mổ xẻ, săn tìm ảnh và cuồng loạn một thời gian cho đến khi có một chàng nào “nhan sắc” hơn thì sẽ được “vinh dự” trải qua những việc như trên. Dĩ nhiên, chẳng có chàng nào biết mình bị lôi ra chém chặt như vậy. Cô thản nhiên cười, chợt nghĩ về vụ va chạm hôm đó. “Anh ta cũng thú vị đó chứ?” Cô lắc đầu với cái suy nghĩ thoáng qua ấy.
“Rảnh rỗi sinh lắm chuyện, mà lắm chuyện thì lại chẳng bao giờ là chuyện của mình.” Đó là câu nói mà Trâm muốn hét lên khi mấy cô nương “háo săc” đổi chủ đề một cách đột ngột từ hot boy sang “mọt sách” là cô.
- Nói thế nào thì chúng ta cũng có một mỹ nhân ngay bên cạnh. Nếu qua bàn tay của chúng ta, vịt trong ao cũng thành phượng hoàng trên cành cao, huống hồ là con thiên nga hóa thân thành vịt xấu xí.
- Đúng vậy. - Cả 4 đứa nhao nhao đồng ý.
- Xin mấy người, tha cho em con đường sống. Em muốn bình yên.
Trâm méo mặt năn nỉ, cô muốn bỏ chạy ngay lập tức nhưng bốn hướng đã bị chặn lại, ngăn cô bỏ trốn như lần trước. Tiếng cười man rợ được cất lên từ bốn con người đang dần biến thành ác quỷ với cô gái bẻ bỏng với gọng kính run lên.
Tiếng chuông reo lên như tiếng vang của vị thần hộ mệnh của Trâm. Cô vui mừng đến gần phát khóc. “Đã nói thứ cô sợ nhất là yêu đương nam nữ, đừng lôi cô vào mấy thứ chả hay ho gì như vậy.” Cô cười tươi:
- Vào tiết rồi, học thôi mọi người.
Một tờ giấy được chuyền tay nhau sau lưng Trâm:
“Kế hoạch A thất bại. Thực hiện kế hoạch B.”
Cuộc đời lắm điều thú vị và có vẻ như mọi việc mới được bắt đầu.
* * *
Buổi tối nữa lại đến. Cô gái nhỏ lại bắt đầu một công việc lúc 10h tối. Cô bước vào cánh cửa nặng trịch của sắt và tiếng ầm ầm của thứ âm thanh nhức óc. Cô hít một hơi thật sâu và đeo lên mình vẻ mặt lạnh với nụ cười ruồi quyến rũ. “Lột xác”_ đó là từ cô dùng cho mình vào thời điểm thành phố chìm sâu vào giấc ngủ yên bình. Cô nhắm mắt nén tiếng thở dài. Không hiểu sao lúc này thứ cảm giác bất an lại dấy lên trong lòng. Cô có một dự cảm không lành về những ngày tháng tiếp theo nhưng lại chỉ là chút cảm giác thoáng qua nên đành nén nó lại để nhường chỗ cho những xô bồ thường nhật. Tiếng nhạc chat chúa đập từng hồi hòa nhịp với ánh đèn chớp giật mờ ảo của cái không gian đặc quánh mùi nước hoa và rượu làm cô hơi khó chịu.
Ở quầy bar có một người lặng lẽ quan sát cô rất lâu. Người ấy thi thoảng lại đốt cho mình một điếu thuốc. Gói thuốc mới mua cũng đã hết gần nửa nhưng cũng chỉ làm nét thâm trầm trên nét mặt càng thêm khó hiểu. Đó là người đàn ông tầm ngoài 30 tuổi với đôi mắt sáng, dáng người nhỏ gọn trong chiếc áo sơ mi màu đen. Nhìn người ấy không có vẻ đến để cho mình một phút giây cháy hết mình. Người bartender dáng dấp mảnh dẻ với mái tóc dài được cột gọn bằng dây thun màu đen đẩy ly brandy về phía người đó. Người ấy lặng lẽ thưởng thức ly rượu mạnh, ánh nhìn dừng lại ở phía tường nơi Trâm vừa đi khuất. Người đàn ông bỗng cất tiếng nói như chẳng để cho ai nghe.
- Con bé đã chịu nhiều cực khổ rồi. Tôi lại chẳng thể ra mặt mà giúp đỡ nó.
Người bartender lại đẩy ly brandy mới về phía người đàn ông., trong ánh nhìn như phủ lớp sương mờ phản chiếu gương mặt góc cạnh đầy thăng trầm của người đàn ông đang dụi điếu thuốc tàn. Người ấy đứng dậy đẩy về phía người bartender với đôi mắt kì lạ một tờ giấy cùng một lời nói nhẹ trước khi rời đi.
- Cảm ơn cậu.
Người bartender cất tờ giấy vào túi áo rồi lại quay lại với những người khách vừa đến. Anh mỉm cười với cô gái đang nhìn mình đắm đuối rồi nhẹ nhàng đặt ly cooctail về phía cô ta. Trong khóe mắt phản chiếu hình dáng người đàn ông vừa khuất mình khỏi cánh cửa nặng trịch. Có một chút xao động trong ánh mắt anh rồi lại biến mất như chưa từng xuất hiện. Tiếng nhạc vẫn giật từng hồi trong đêm dài đặc quánh mùi cuồng loạn.
* * *
Ở một nơi khác, tại biệt thự sang trọng, tráng lệ sự xa hoa, có một chàng trai trẻ đang cầm trên tay một lá thư tỏ tình với nét chữ mềm mại của một cô gái. Cậu nhận được những bức thư như vậy cũng được gần hai tháng nay rồi. Cứ cách 5 ngày, một bức thư không đề người gửi lại được gửi đến hòm thư của anh. Cậu hơi ngạc nhiên vì thời đại này rồi vẫn còn có người tỏ tình bằng cách ngộ nghĩnh như vậy. Hoặc đó là một cô nàng lãng mạn ưa thích sự cổ điển trong tiểu thuyết, hoặc là cô nàng muốn gây cho anh một ấn tượng sâu sắc. Dù thế nào thì cậu cũng cảm thấy rất thú vị. Thư tỏ tình cậu nhận không ít, nhưng những lá thư không cần hồi âm như thế này thì đây là lần đầu. Nội dung không dài nhưng cũng khiến cậu phải để tâm đến.
“Hot boy”_ đó là thứ hão danh, cậu chỉ muốn được làm một người bình thường, có những người bạn yêu quý thật sự, chứ không phải vì gia thế hay cái mác bề ngoài của cậu. Nhưng cậu lại không thể tự mình vứt bỏ những thứ ấy. Cậu quá yêu đuối chăng?
Cậu với tay lấy tấm ảnh của người con gái với nụ cười nhẹ và đôi mắt buồn sâu thẳm. Cậu đã mất rất nhiều thời gian để nhớ lại người con gái ấy. Cậu không giỏi trong việc nhớ một người anh đã gặp nhưng cậu ấn tượng với đôi mắt ấy để rồi phải lưu nó lại trong tâm. Đó là cô gái cùng khoa mà cậu đã phải dò hỏi mới có được tên, lớp và tấm ảnh chụp hiếm hoi của cô. Cậu bỗng thấy mình nực cười khi làm chuyện này nhưng tuyệt nhiên lại không thấy hối hận.
Thả mình trên chiếc giường ấm áp, cậu cười trong vô thức.
- Nếu cô ấy thành bạn của mình thì sẽ thật tuyệt.
* * *
Ở một khoảng trời khác của thành phố sầm uất này, nơi khung cửa sổ của tòa nhà cao ốc, một người con trai đang xoay nhẹ ly vang đỏ trên tay. Anh bỏ dở công việc với đống giấy tờ vứt vừa bộn trên bàn. Cả công ty vắng lặng chỉ còn mình anh với người bảo vệ già. Lúc nào anh cũng là người về cuối cùng khi đã mệt mỏi đủ để chìm sâu vào giấc ngủ. Đôi mắt thâm trầm nhìn xuống ánh đèn mờ ảo bên dưới, trong đầu anh tràn đầy suy nghĩ về người con gái nhỏ bé ấy. Anh muốn đến gặp cô ngay bây giờ nhưng có thứ gì đó ngăn anh lại. Có lẽ là ánh mắt lạnh lùng ấy, nó như tảng băng đâm vào tim anh đau nhói. Anh cứ đứng vậy nghe tiếng xe cộ chạy qua chân. Anh thở dài nén nỗi lòng:
- Bao giờ em mới tha thứ cho anh? Bao giờ em mới thôi hành hạ bản thân mình đây, Trâm?
Đọc truyện tình yêu hot: Sống để yêu, đọc truyện tình yêu để chia sẻ và cảm nhận. đọc truyện tình yêu hot là gồm những câu chuyện tình yêu với nhiều màu sắc trạng thái trong cuộc sống.
Đọc tiểu thuyết tình yêu ngôn tình hay truyện tình cảm 18+ hot 9x
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét